Hành trình mười năm phần cuối - Hồi kết

2018

Keymono là công ty build inhouse product cho Docomo - một nhà mạng rất to ở Nhật. Tụi mình build một payment platform, giúp tích hợp tất cả các ví điện tử. Khi một Ecommerce nào muốn tích hợp thanh toán, thay vì phải đi trực tiếp tới Momo/Zalopay/Airpay,... đơn giản chỉ cần tích hợp với tụi mình, là sẽ có gần như tất cả các ví trên thị trường.

Có thể nói, Keymono là team Go đông và mạnh nhất Việt nam thời bấy giờ. Đội hình gồm Vũ Mậu, Cường Lê, Diệp Lê và hơn chục người khác, toàn code Go trên 3 năm. Dream team là có thật.

Vũ lead mình. Vũ là speaker đầu tiên ở Golang meetup #1 nếu các bạn còn nhớ.

Ba tính từ để miêu tả về Vũ: thông minh, đẹp trai, lạnh lùng.

Cãi nhau với Vũ giống như bạn cãi nhau với sách giáo khoa vậy. Vũ ít khi nhớ nhầm, không bao giờ assume, làm việc mọi thứ đều có dẫn chứng. Số lần mình cãi thắng Vũ, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cơ mà Vũ dễ dỗi, nên mình cãi thắng, mình cũng chả dám cười ha ha ha được. Chỉ im lặng mà cười trong bụng thôi.

Mình giúp anh Quyền build office Hồ Chí Minh để mọi người có chỗ hội họp (công ty mình làm remote khắp nơi trên thế giới). Mình thuê nhà, trang trí, mua bàn ghế lắp đặt mọi thứ.

Chắc hẳn đây là giai đoạn êm đềm nhất trong khoảng thời gian đi làm của mình, công việc vừa phải, mọi người vui vẻ, yêu quí. Nên cũng không có nhiều thứ để nói. Mình sẽ đi nhanh tới giai đoạn mà mình nghĩ sẽ màu sắc hơn, nhiều thứ để bibo bibo.

Đây chắc là một sự xếp đặt của số mệnh. Khi mà mình chưa hề có ý định nghỉ, vẫn đang enjoy ở Keymono, một ngày nọ anh Tâm gopher add mình vào một group, giới thiệu mình cho Việt Anh - lúc này vừa nghỉ Anduin và là engineer đầu tiên ở VEEP - tiền thân của #be. Lí do là Việt Anh có kèo thơm hơn, làm CTO cho Axie Infinity của Trung Meow, nên nó tìm replacement. Nếu các bạn biết crypto thì tại thời điểm viết, AXS đã hơn 1$, tăng gấp 10 lần, bạn mình đứa nào cũng thành triệu phú hết rồi.

Việt Anh dẫn mình tới gặp anh Minh - CTO VEEP thời bấy giờ.

Networking không bao giờ thừa, không làm chung được thì cũng keep in touch. Mình gật đầu cái rụp, rủ thêm 2 người bạn mình là Kiên và Thịnh, cũng thuộc dạng cứng cựa trong ngành, để xem mấy ảnh có interest không.

Buổi họp mặt dưới tòa nhà Mplaza, vài ly bia đức đã đưa tụi mình tới gần nhau hơn. Anh Minh ngà ngà say, kể về chiến tích lừng lẫy ở PayPal, ILA ra sao, kể về lần đầu cashout startup triệu đô lúc 21 tuổi như thế nào. Với một đứa 4 năm kinh nghiệm như mình, quả thật là mắt chữ A mồm chữ O. Ảnh bảo ảnh muốn build gì đó cho Việt Nam, không thành công thì cũng thành nhân.

It did ring the bell. Có một điều trước giờ là mình toàn làm những sản phẩm cho nước ngoài, no matter what là outsource hay product. Chưa bao giờ mình được cảm nhận việc dùng thử một sản phẩm do chính mình làm ra, nhìn nó impact tới cuộc sống hàng ngày.

Không mất quá nhiều thời gian để lựa chọn, mình về xin nghỉ, và bằng sự quyết tâm thì đã được đồng ý với điều kiện phải tìm được người thay thế. Lúc này việc có nhiều mối quan hệ mới phát huy tác dụng. Mình tìm được Vũ (bé), một tay code Go cũng thuộc senior cũng đang có ý định chuyển việc sau khi chán Vin.

Mình dọn dẹp, thu xếp đồ đạc, trả lại ngôi nhà mà Keymono thuê, và lên đường tìm những điều thú vị mới.

Ngày 21 tháng 8 năm 2018, mình chính thức join #be, ngôi nhà hiện tại.

be

be là công ty mà có deadline rồi mới đi tuyển người. Ngày đầu tiên mình vào, nhìn xung quanh đâu đó được 20 mạng, nhưng bao gồm khá đủ các phòng ban, và được triệu tập vào 1 cuộc họp, với mục tiêu là launch sản phẩm trong vòng 3 tháng nữa. Thật ra điều này cũng không phải lạ trong giới startup, khi time to market là 1 trong những yếu tố quyết định tới việc thành/bại của sản phẩm.

Lúc này mình đã khá tự tin vào skill của mình, nhưng nếu team chỉ có 4 engineer là một chuyện khác. Nhìn một app đặt xe đơn giản như vậy thôi, nhưng không phải tự nhiên mà engineer của Uber và Grab đều là vài nghìn người, đằng sau nó có cực kì nhiều thứ phức tạp, không thể nào làm trong một sớm một chiều.

Khi mọi thứ đang mông lung như một trò đùa, thì một tia sáng lóe tới. Đó là Hiển.

Ba tính từ để miêu tả Hiển: thông minh, nhìn cũng tạm, nhoi.

Hiển về be với role là Engineer Director, cân hết tất tần tật về tech. Hiển rất trâu, đến vị trí này vẫn dành thời gian cực nhiều để code. Không chỉ mạnh về engineer, product mindset của Hiển cũng thuộc dạng tầm cỡ, điều mà trước giờ mình không thấy nhiều ở các engineer giỏi.

Để meet được deadline, bắt buộc bọn mình phải chọn một solution có sẵn, và cố gắng structure nó thành của mình. Mình được cử đi Ấn Độ 3 tuần để tìm hiểu và mang solution đó chạy ở be. Một bản source code 7 tuổi đời, gần như nát bét, viết bằng NodeJS, được build bằng 5 đời engineer khác nhau, hoàn toàn không có document, có những function dài gần 2 ngàn dòng và không thể đọc hiểu, khi mang hỏi tụi Ấn thì tụi nó còn chả hiểu cái đó là làm gì. Ấy vậy mà nó là cái tốt nhất mà bọn mình có thể tìm thấy thời bấy giờ. Lúc mình đọc nó lần đầu tiên, mình đã có ý định bỏ cuộc.

Nhưng trộm vía, chỉ số thông minh vượt khó (Adversity Quotient) là cao nhất trong 9 chỉ số về thông minh của mình. Khi càng gặp nghịch cảnh, mình lại càng mạnh. Mình có thể không high khi hút cần, nhưng khi thấy challenge, mình high vãi lọ. Mindset mình khá giống Hiển, nên làm việc chung như cá gặp nước, như rồng gặp mây. Tụi mình từng bước từng bước unblock cái cục legacy khổng lồ kia, bóc tách và mang vào k8s, debug lòi mắt vì trong đó có 100 loại config, từ file cho tới environment. Nhớ có lần, Hiển đang ngồi đọc code tự nhiên gập máy cái rầm, chửi một hồi, đứng dậy bước ra ngoài, 10p sau lại vào đọc code tiếp :)). 3 tuần đó, gần như ngày nào cũng làm liên tục tới 2 3h sáng. Lúc mà mình book được chuyến xe đầu tiên, trên chính server của mình, mình literally mừng tới chảy nước mắt.

Đến giờ, mình vẫn tự hào là, nếu không phải bộ 3 Thịnh Runi Hiển, thì sẽ không ai có thể launch cái system khủng khiếp ấy được. Mang tính chất chém gió, nhưng chỉ là để nhấn mạnh về những khó khăn thời gian ban đầu.

Khoảng thời gian này đúng là sấp mặt với mình, khi đây là năm đầu tiên mình run GopherCon, conference lớn nhất về Go ở Việt Nam. Với tầm 300 người tham dự và các speaker từ năm châu bốn bể, đây cũng là một trong những achievement lớn nhất mà mình làm được.

Ngày diễn ra GopherCon cùng ngày với beta launch - 8/12. Mình vừa làm MC vừa fix bug production :)). Một trải nghiệm cực kì thú vị. Rất may, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

Gophercon

17 tháng 12 năm 2018, be chính thức launching. Mình làm tất cả mọi thứ, làm cả tester, customer support. Đợt đó mình ôm thêm cục payment, lúc có lỗi thanh toán không được, mình gọi điện cho user, hỏi thử bị bug là gì, reproduce như thế nào... Rồi nhảy vào fix luôn. Đến tầm trưa, tự nhiên số giảm về 0, không thể đặt xe được nữa. Hóa ra là đang xài free API key của Google Maps, bị hết quota, vội cầm thẻ tín dụng của anh Minh charge gấp vào để có thể chạy tiếp, lol. Đến chiều thì BI báo lọt một số case tính tiền sai, 0 đồng 1 lũ, thế là nháo nhào cắm máy debug, rồi hotfix. Rồi chiều tối thì lại bị high CPU con mysql, hóa ra là thiếu index.

Đến cuối ngày, cả công ty cùng nhau F5 dashboard, và vui mừng chào đón con số 5k trips - một số không tồi cho ngày đầu tiên launch. Đến giờ, con số đó đã tăng gần 50 lần, nhưng cảm giác không thể nào so sánh với lúc ấy.

Làm lụng tới cuối năm thì có một phần thưởng nho nhỏ :>

alt text

Thời gian đó, là thời gian tuyệt vời nhất trong quãng đường đi làm của mình. Mỗi sáng thức dậy, là tràn đầy năng lượng để lên công ty, tối về cũng chỉ là thay đổi vị trí làm việc. Trên công ty 24/7 đều có người, thằng ku Hải nó còn chuyển nhà lên công ty để ở :)). Cuối tuần lúc nào cũng đông như kiến, mà mọi người lên là vì muốn cùng nhau làm ra một cái gì đó, chứ không phải là OT, vì chả có tiền. Lý tưởng move fast and break things được trải dài xuyên suốt các phòng ban, tất cả mọi người đều align và on the same page.

Xin cảm ơn tất cả những con người đã cùng chiến tuyến với mình năm ấy, vì đã cho mình một trải nghiệm có một không hai, nó như một cảm giác nghiện, và nó luôn là cái spirit để giữ mình lại, khi mình sắp rơi vào comfort zone. Nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới.

Kết

2019 thì cũng giống 2018, nhưng có thêm một giai đoạn storming. Nhưng mình nghĩ công ty nào cũng sẽ có, có storm thì mới có perform được. Với mình thì 2019 cũng chỉ là một năm better 2018 mà thôi, nên mình sẽ không nhắc tới. Mình sẽ khép lại hành trình 10 năm (2010-2019) ở đây. Mười năm đúng nghĩa thăng trầm, màu sắc gì cũng có, từ ảm đạm nhất tới rực rỡ nhất.

Hoài niệm là thứ đồ chơi mà ta càng lớn lại càng không chán. Đời người có được mấy lần mười năm?

  • LinkedIn
  • Tumblr
  • Reddit
  • Google+
  • Pinterest
  • Pocket