Hành trình mười năm phần hai - Luyện thép

2014

Nếu 5 năm đầu vào Sài Gòn dữ dội 5 phần, thì nửa sau cũng tầm 8 9. Bắt đầu từ đây mình kể sẽ hơi technical một chút.

Bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong, trong lúc chờ nhận bằng, tụi mình bắt đầu đi tìm việc. Quãng thời gian này phải gọi là nửa khóc nửa cười. Hai đứa chưa có ý tưởng sẽ vào công ty nào cả, ngồi search và apply lung tung xèng. Sáng giá nhất tại thời điểm đấy chắc là KMS và Misfit. KMS thì do bạn làm nhiều quá, không muốn lại thành một cái trường Đại Học thứ 2, Misfit thời điểm đó thì không biết có tuyển. Mà, có khi phỏng vấn cũng không đậu.

Thời gian đầu, hai đứa quyết tâm làm chung công ty, để có gì còn săn sóc nhau lúc mới ra trường cơ nhỡ. Có lần hai đứa đi phỏng vấn ở một chỗ được giới thiệu trên HCMUS, nguồn cũng gọi là có chút tin cậy. Mình còn nhớ như in người phỏng vấn mình, mặc quần đùi, đưa hai đứa lên một cái gác xọp xẹp nhỏ, không hỏi technical chi cả: “Anh sẽ giới thiệu hai em qua công ty này, với mức lương 5 triệu, nhưng vì bên này là của Nhật, khá khó, nên anh chỉ ghi là em request 2 triệu rưỡi thôi nhé, 2 triệu rưỡi sẽ là bonus”. Lúc leo cái thang đi xuống, mùi hôi ẩm ướt xốc thẳng vào mũi, mắt hoe, mình không ngờ, có ngày mình lại thảm đến vậy.

Thằng giới thiệu cái job trên HCMUS có công không nhỏ trong công cuộc làm tụi mình panic. Sau một tháng chạy đôn chạy đáo, phỏng vấn chỗ thì tạch, chỗ thì lương đủ tiền xăng, chỗ thì nhìn sếp là muốn đi về, tụi mình thôi luôn ý tưởng trở thành đồng nghiệp, giờ mạnh ai nấy chạy.

Thực tế là, đi một mình lại đi nhanh hơn. 2 tuần sau, Quang gọi điện khoe được offer của Capgemini, một công ty bảo hiểm của Pháp, lương NET 8 triệu, làm Java. Mình thì vẫn chưa ra đâu vào đâu, may sao có Tạng giới thiệu một công ty code C#, mà hồi đó thì C# với Java không khác gì nhau, có cái để gõ bàn phím là được. Mình tới phỏng vấn, mọi thứ khá OK, công ty vui vẻ, mức lương ổn. Về nhà mình nhận được mail offer đầu đời với mức lương 7.5 triệu NET từ công ty CaminoIS. Camino tiếng Tây Ban Nha nghĩa là con đường sáng, không phải công ty Casino bài bạc gì đâu nha mọi người.

Và như thế, mình đi làm.

CaminoIS

Công ty có 11 người, thì hết 3 đứa là học chung lớp, mình, Tạng và Quân.

Tạng có khả năng ngửi mùi tiền cách xa 10 cây số, là đứa street smart nhất mình từng biết, vẫn chưa hiểu sao nó không đi làm kinh doanh mà đi code chi.

Từ lúc Đại Học, nó đã làm bounty hunter God, giật hết tất cả các giải thưởng thời sinh viên. Hồi đó Nokia đang boost mạnh Window phone app, chỉ cần submit được app lên là sẽ có điểm, sau đó đổi lấy phần thưởng như điện thoại, balo,… Tạng là thằng có số điểm cao nhất bảng xếp hạng, với hơn mấy chục cái apps trên store, trong khi mình làm 1 cái app e-voucher đỏ cả máu mắt, tìm đủ mọi cách vẫn không lên được. Tạng dùng 1 trò rất hay là clone app đọc tin tức, ví dụ vnexpress online, kenh14 online, bằng cách init 1 cái webview, hide cái browser bar đi không cho edit, thế là xong cái app. Vl chim én.

Tạng spam app lấy tiền, đi học mà suốt ngày bán gifts, rủng rỉnh cả trăm triệu. Tạng cũng là một tay lên bờ xuống ruộng cùng mình trong vũng lầy bitcoin, sẽ kể sau.

Quân, hay Nhật Quân, là một super star khác của lớp tài năng. Mình vẫn không hiểu sao Quân lại vào CaminoIS làm cùng tụi mình, vì nó rõ ràng là tier A+. Chắc là duyên, hoặc là bị Tạng dụ dỗ.

Cuộc đời mình được cái là gặp nhiều người giỏi, hên hên nên lên được trình.

Ngày ấy sư phụ mình là anh Cương, làm tech lead. Lúc mới vào ghét vl, vì lúc phỏng vấn yêu cầu mình hát 1 bài hát tiếng Anh. Nhưng về sau phát hiện ảnh khá giỏi, quan tâm tới vấn đề phát triển các thành viên trong team, cộng thêm cùng quê, mình cũng dần quý và thân.

CaminoIS là một công ty outsource thuần, nguồn dự án đến từ bên Mỹ do anh CEO đem về, bên này sẽ có trách nhiệm implement. Thời gian đầu 3 đứa còn làm chung project để dễ train, về sau project nhiều lên, mỗi đứa ôm 1 cục. Chỉ có thằng Tạng là one man project, ôm Cayman - project về bidding auction một mình đến lúc nghỉ.

Tech stack lúc đầu là ASP.NET + KnockoutJS. Sau đó anh Cương quyết định đổi sang AngularJS. Mình cùng làm project thí điểm đầu tiên, Tox Fushion - project quản lý bệnh viện. Dự án khá thành công, mình được tuyên dương là top performer trong buổi retro.

Nhờ sự dìu dắt của anh Cương cộng thêm tính hustle của mình, mình liên tục học và làm cái mới, vá cái kiến thức lỗ chỗ từ thời đại học. Có lúc mình vừa làm backend + frontend + làm luôn mobile vì trong team không ai làm, mà dự án cần.

Năm này mình có dính một phốt, dự án ngoài làm thêm với anh cùng công ty, dự tính là 3 tháng sẽ xong 1 cục 40 triệu, nhưng vì sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, kéo dài đến 9 tháng, stress kinh khủng. Cứ cuối tuần là phải chạy xuống quận 2 báo cáo tình hình. Tổng cộng, tụi mình chỉ lấy được 10 triệu. Mấy tháng sau anh kia bỏ cuộc, mình vì người quen nên phải ráng. Cuối cùng không chịu nổi, mình viết một cái mail dài 2 cây số, chấm dứt và bàn giao công việc. Ngày hôm đó, mình như được giải thoát.

Trong quá trình 1 năm ở Camino, mình được tăng lương 2 lần. Lúc rời khỏi công ty là 10 triệu rưỡi NET.

2015

Thật ra lúc trước mình có phỏng vấn “suýt” đậu một công ty khác, là ELCA. Nhưng trong vòng 1-1 với CEO, mình có bảo là mình có ý định đi du học, chắc là trong khoảng 1-2 năm. Nghe xong bay màu luôn. Lúc phỏng vấn CaminoIS, lesson learnt, mình giấu bẹm.

Và mình có chuẩn bị để đi du học, dưới sự định hướng bởi anh hai của mình. Anh mình luôn là cái bóng cho mình từ nhỏ đến lớn, khi là một người kiểu mẫu, đi học luôn làm liên đội trưởng, lên ĐH làm bí thư đoàn, thủ khoa cao học.

Chính vì được định hướng nên mình cũng không thật sự hiểu ý nghĩa của việc đi học tại thời điểm đó, khi mình muốn đi làm hơn. Vì thế nên luyện thi cũng không ra luyện thi, làm cũng không tới. Giữa năm 2015, mình thi TOEFL trong sự không chuẩn bị kĩ càng, kết quả là được 80120, mà để nộp học bổng thì base là 84120. Mình dẹp luôn ý định đi du học, suy nghĩ phải làm gì đó breaking changes.

Mà việc đầu tiên, là phải thay đổi chỗ làm.

Camino môi trường rất OK, tới bây giờ mình vẫn nghĩ đó là công ty vui nhất từng làm, mọi người như một gia đình. Nhưng Camino code C#, ngôn ngữ có thể coi là xịn xò và cực kì hoàn thiện của MS, nhưng điểm trừ là nó closed source, dẫn đến việc mình chỉ stick trong ecosystem nhỏ bé của nó, không giao lưu được với thế giới bên ngoài.

Mình bắt đầu đi các meetup, la liếm add friends các bạn bè cùng ngành nghề. Gần như meetup nào cũng đi, từ Android, Backend, Devops, ReactJS etc đi hết. Tuy không thu được gì nhiều, nhưng càng ngày càng nung nấu ý tưởng về việc phải thay đổi.

Duyên số đưa mình gặp Tiểu Bảo.

The Dwarves Foundation

Tiểu Bảo, hay tên gọi khác là Hân Ngô, là đàn anh khóa trên của mình, tài năng 09. Theo history track thì đây là khóa sinh ra số lượng CEO/ CTO nhiều nhất trường.

Lần đầu tiên gặp Bảo là ở buổi gặp mặt EduCo - project mà thầy Vũ dẫn dắt. Luận văn của mình là làm tiếp từ dự án của Bảo năm trước. Lúc đó khi làm quen, Bảo nghe nói mình hay đi meetup, nên rủ tới meetup mà ảnh tổ chức, là sự kiện mà sau này mình là người cầm trịch luôn - Golang meetup.

Buổi gặp mặt diễn ra ở một quán cafe, với tầm 50 người tham dự và 2 speakers chính: Quang Vũ và Anh Duy. Vũ lúc đó đang là CTO của LitiSolution, còn Anh Duy là engineer cho công ty top outsource ở Sing - ThoughtWorks. Nội dung thì xoay quanh vài câu hỏi: Why Go, và Go in reality như thế nào. Cảm nghĩ của mình về buổi meetup đó là méo hiểu gì cả, vì ngoài C#, mình không có bất kì kiến thức gì về opensource. Hằng hà sa số technical terms quăng vào mặt, mình choáng ngợp.

Sau hôm đó, mình quyết định tìm hiểu về Go, đọc và thử làm theo những gì mình thấy trên mạng. Có thể nói, thời điểm đó mình chọn Go như 1 ván bài cá cược. Chỉ có cách chọn Go, mình mới có thể cùng chung vạch xuất phát với những người khác, vì Go còn rất mới. Nếu theo Python, Ruby hay Scala thì thật sự chỉ mãi là engineer phía sau. Giờ nghĩ lại, nếu Go chết yểu, mình không biết số phận của mình sẽ ra sao.

Nói là làm, mình bắt đầu apply vào các công ty sử dụng Go, lúc đó rất ít, chỉ có Dwarves Foundation của Tiểu Bảo và Lozi của hai chú Nguyễn Thành Trung, hoặc SSS (Silicon Straits SaiGon). Mình apply vào Lozi, nói chuyện với Huy Phạm CTO (Lúc đó Trung Meow đã nghỉ) và chốt ngày đi làm.

Khi mà còn vài hôm nữa là onboarding, mình - lúc đó vẫn in touch với Tiểu Bảo, nói về việc sắp qua Lozi. Nghe xong Tiểu Bảo nói: “Nếu muốn làm gì đó, thì qua công ty anh, Lozi có gì đâu mà làm”. Tiếp theo đó là một số bài vận động hành lang, như định hướng, mục tiêu ngắn hạn dài hạn. Mình nghĩ: “Nếu đã chọn làm lại, thì thôi chọn luôn công ty mới thành lập, nhiều cái để làm, dù gì, Lozi cũng stable rồi”.

Ngày 1 tháng 9 năm 2015, Dwarves Foundation trở thành công ty thứ 2 trong CV của mình.

2016

Nếu có thể miêu tả Tiểu Bảo là nhân vật nào trong lịch sử, mình chọn Tào Tháo. Tiểu Bảo có đầy đủ tố chất để trở thành một CEO giỏi, vision cực to, cách suy nghĩ khác người, khả năng thuyết phục người khác và biết cách vận hành một tổ chức từ qui mô nhỏ cho tới lớn.

Tiểu Bảo code cực trâu. Toàn bộ các framework, standardization từ backend, mobile, frontend Bảo đều tự explore và đưa ra chuẩn, team chỉ việc làm theo. Bảo outplay tất cả mọi người, lúc nào cũng sẽ nghĩ xa hơn 2 3 bước, về cả technical skill lẫn life decisions.

Tiểu Bảo là người dạy mình chân lý sống mà đến giờ mình vẫn tâm đắc và làm kim chỉ nam: “Nothing I can’t do”. Với mọi chuyện, mình sau này bỏ hẳn chữ “No” ra khỏi đầu, bao giờ cũng nghĩ tới việc sẽ làm chuyện đó như thế nào, dù bằng cách này hay cách khác, mình cũng sẽ làm được.

Tại DF, mình làm tất cả mọi việc, từ Android, sang Backend, rồi Devops, làm báo giá cho khách hàng, tư vấn technical solution, đến đi thả namecard khắp các hội nghị để seeding công ty. Tại DF, mình trải qua gần hết 4 phases của một công ty: forming, storming, norming và performing.

Storming phase của DF xảy ra vào tầm dịp Tết đầu năm 2017, khi công ty bị đứt nguồn dự án, mình nhận 5 triệu thay cho lương tháng về quê ăn Tết. Năm đó đúng thảm, Tết ko dám đi đâu, đưa mẹ 5 triệu rồi ngồi nhà xuyên Tết.

Sau Tết, Tiểu Bảo gọi mọi người lại, bảo bây giờ tài khoản chỉ còn 14 triệu, Bảo đang cố tìm cách gọi mọi dự án trong tầm ngắm. Mọi người có thể nghỉ, không cần thiết phải ở lại, vì không đủ tiền trả lương cho mọi người trong vài tháng tới. Hôm đó, team không ai đi cả.

Trong thời gian không có dự án, mình cày Go, làm Go opensource libs, đọc tất cả những gì liên quan tới Go + related works, đọc medium, twitter, hackernews, đọc top trending mới bằng Go trên github. Mình trở thành Go evangelist tại các diễn đàn, nếu hồi đó bạn thấy một thằng suốt ngày cãi nhau, compare Go với các ngôn ngữ khác, thì mình đang dùng khổ nhục kế để grow đấy. Mình quan niệm, chỉ cần tranh luận theo hướng tích cực, sẽ là một cách học cực nhanh.

Mình còn viết blog, share tất cả những gì tìm hiểu được với Go, learning by sharing. Vẫn còn nhớ ngày có một bạn mail hỏi mình về một chi tiết trong bài, mình reply trong niềm hân hoan không tả.

Một trong điểm rất mạnh của Go đó là readability, vì nó rất tường minh, không magic, từ những kiến thức nền tảng cho tới phức tạp. Mình đọc hiểu được những cái mà lúc trước mình không biết ở dưới thực sự implement như thế nào. Nhờ đó mình có thể hiểu sâu hơn, củng cố lại background, không chỉ về backend mà còn nhiều thứ khác như: Unix, database, network.

Trời không phụ lòng người, Go càng ngày càng thể hiện được tiềm năng của nó. Tụi mình được cứu sống bởi Chợ Tốt, khi bên đó đang cần viết plugin cho 1 opensource là Tyk - API gateway bằng Go. Bên mình được chọn, giá bid là 1500 đô, làm trong 2 tuần. Bảo nhận tiền deposit, chia cho mỗi người 1 triệu rưỡi để trang trải cuộc sống. Dự án hoàn thành, với mình là người viết chính, contribution ngược cho Tyk repo, có thể xem là thành công nho nhỏ.

Dự án tiếp nối dự án, tụi mình bắt đầu có nhiều khách hàng, Amio, KiwiCard, Canlead toàn là những dự án chục nghìn đô. Mọi người không còn phải lo về việc thiếu tiền sống nữa, cùng focus vào một mục tiêu chung, đưa DF lên tầm cao mới.

Còn tiếp …

  • LinkedIn
  • Tumblr
  • Reddit
  • Google+
  • Pinterest
  • Pocket