Hành trình mười năm phần một - Thời đại học

Có vài người hóng mình viết review thập kỷ vừa rồi. Nghĩ lại cũng có mấy cái hay ho, viết lại sau này già còn lôi ra đọc.

2010

Mình chân ướt chân ráo bước vào Xì Phố. Hồi đó thi đại học được 24 điểm, dư 6 điểm. Trong thâm tâm của mình trước giờ mình luôn nghĩ mình là một đứa smart, chơi game hay nhất lớp, không học gì nhiều cho lắm nhưng vẫn đậu đại học.

Perception đó vẫn giữ cho đến hết năm một, khi toàn học về Toán. Mà mình cũng có gốc từ Toán lên, học linh tinh 1 2 hôm là thi được 10 điểm. Cuối năm nhất, mình 8 chấm 5. Anh mình bảo:

– Thôi vào lớp tài năng học đi, tụi nó trong đó học giỏi lắm.

– Ờ vào thì vào, chắc cũng bình thường thôi. Mình nghĩ.

Thế là mình submit.

2011

Cuộc đời mình có khá nhiều crisis, nhưng crisis năm 2011 vẫn còn ám ảnh tới bây giờ. Lớp tài năng 2010 có thể là một trong những lớp tàn khốc nhất mà mình từng biết.

Mình vào lớp như con nai vàng ngơ ngác. Chỗ ngồi trong lớp chia thành 3 tiers rõ rệt, giỏi, khá, và kém. Mình chọn chỗ ngồi không quá đầu, không quá chót lớp. Học tiết đầu tiên, và mình nhận ra: Mình không hiểu gì cả ?!?

Tiết sau đó là tiết thực hành, mình ngồi lọ mọ giải một bài mãi chưa xong, thấy tụi nó nộp bài hết cmnr. Mình vẫn còn nhớ như in lúc mình quay qua hỏi thằng Ngọc Sơn về một chi tiết chưa hiểu trong đề và nhận được câu trả lời: “Đợi tí, giữ giùm tui cái cặp”. Xong nó nộp bài và đi ra ngoài. Hận vãi nồi. Ấy thế mà ghét của nào trời trao của ấy, giờ nó lại thành bạn thân của mình.

Bài kiểm tra đầu tiên là bài tìm đảo. Đề bài mình quên rồi nhưng đại khái cũng BFS DFS, preallocation này nọ. Bài sẽ chấm điểm dựa trên thời gian chạy bộ test case, chạy càng nhanh điểm càng cao. Kết quả: thằng nhanh nhất nhớ đâu 3s, còn mình nộp cuối cùng, và chạy hết 54s. Đỉnh.

Điểm hay ở lớp mình là, những đứa giỏi, sẽ chơi với những đứa giỏi, và càng giỏi. Tụi nó làm bài tập nhóm chung, học chung, ôn thi chung, và điểm cao chung. Còn mình sẽ chơi với mấy đứa lười học như mình, đi chơi game chung, trốn học chung, ăn kem xôi chung, và cầu trời cho đừng rớt chung.

Trong vòng 2 tháng đầu tiên, mình hoàn toàn không có nhóm, và hopeless khi đi lân la hỏi khắp nơi nhưng mọi người đều bảo là: “Nhóm mình full rồi”. Thời điểm này mình thật sự bế tắc, không muốn đi học, vì lên trường không có bạn, cũng không hiểu bài, về nhà chỉ biết nằm khóc.

2 tháng tiếp theo mình đã found được một nhóm với thằng 2 loser khác không có bạn như mình, Viết Trung và Hữu Vinh.

Nếu có thể đặt slogan cho nhóm mình, thì trong đó chắc chắn có chữ lầy. Ba thằng suốt ngày cúp học. Mình còn nhớ có lần ba đứa đi bộ (từ kí túc xá) tới trước cổng trường, xong quyết định quay về ăn kem xôi và đi chơi net =)).

Tới kỳ thi thì tụi mình lên trường, kiếm nhóm nào đó đang ôn thì ùa vào (lúc này cũng đã mặt dày hơn khá nhiều), xin tụi nó tài liệu và hỏi cách ôn.

Mình sống sót qua học kỳ 1 năm hai với số điểm 7,8. Chắc cũng nhất nhì lớp từ dưới lên.

Mình quyết định sẽ phải thay đổi cái gì đó vào năm sau.

2012

Năm 2012 mình có achivement thật, đó là Kim Cương 1 Liên Minh Huyền Thoại, chơi game lúc nào cũng gánh team.

Học hành của mình thì cũng giống y chang leo rank vậy, mình nói với Trung và Vinh: “Phải chia tay nhau thôi, mình còn làm chung thì sẽ không tiến lên được đâu”. Nói xong, mình bèn tìm đường la liếm tới các nhóm khác, lúc đó cũng đã có một số kiến thức nhất định, không gà như những ngày đầu tiên nữa.

Nhóm tiếp theo của cuộc đời mình là nhóm của Sang.

Mình từng gặp nhiều quái vật, nhưng Sang chắc là một trong những quái vật dễ thương nhất mình từng biết. Cao một mét 75, nhìn như hộ pháp, điểm trung bình lúc nào cũng around 9.5, nhưng cực kì tốt bụng và hay giúp đỡ bạn bè. Sang là một sản phẩm cần được nhân giống, giờ thì đang ở Mỹ cmnr. Nhớ Sang.

Từ ngày quen Sang, điểm của mình cao lên hẳn, đơn giản là có gì không hiểu cứ qua hỏi, sẽ được giải đáp tận tình, không biết làm nữa thì quăng đáp án vào mặt.

Sang trâu chó đến nỗi, đề thi môn mạng máy tính cho về linux, là hệ điều hành mà trước giờ không đụng bao giờ, một mình Sang ngồi đọc documents liên tục 2 ngày 2 đêm và implement chương trình đổi ARP table để sniff gói tin, trong khi 3 thằng còn lại thì nằm ngủ, và cổ vũ.

Sẵn nhắc tới môn MMT, mình có confession là ngày trước anh hai mình chính là thầy giáo dạy môn đó, ahihi. Cơ mà không có ưu tiên gì đâu nha, anh mình nghiêm khắc lắm.

Nhờ cánh tay vạm vỡ của Sang, mình vượt qua năm hai đại học với số điểm 8,5 :adore:

2013

Thời sinh viên, mỗi lần cuối kỳ là tụi mình như trẩy hội, lý do là chốt danh sách nhận học bổng. Tài năng sẽ được bonus thêm học bổng riêng, thành ra nếu êm đẹp, một kỳ có thể ẵm 7tr6, một con số khổng lồ vì học phí một kỳ chỉ có 1tr6.

Có điều, cuộc sống không phải lúc nào cũng như mình mong muốn. Để được học bổng cần hai đều kiện: trên 8 phẩy và trên 80 điểm rèn luyện (DRL).

Cái một, thì được rồi, cái sau, thì gần như vô vọng với một thằng lười tham gia hoạt động như mình. 2 kỳ liên tục mình được 78 và 79 điểm, mặc dù đã làm hết cách.

Ngay khi cơ hội đổi điện thoại mới gần như khép lại, thì có một tia sáng mới lóe lên. Mình phát hiện ra hiến máu có thể mang về 5 DRL mỗi kỳ, trong khi mình chảy máu mắt đi học CLB Anh văn 1 tuần 1 buổi mà chỉ được có 3 điểm. Mình bắt đầu lên kế hoạch bán máu.

Hiến 350 ml máu không làm mình yếu đi, chỉ làm mình tăng cân chóng mặt. Nhưng từ đó, điểm rèn luyện của mình luôn giữ ở mức ổn định xung quanh 83, giúp mình đem về con Sony E rít Sần Xperia và vô số đồ chơi hitech khác.

Sang vẫn là bạn tốt của mình cho đến năm 3, khi mà không còn nhóm nữa, mà mọi người phải chọn pair cho mình. Pair này có thể sẽ đi cùng mình cho đến hết luận văn ĐH.

Sang là hàng hot, và dĩ nhiên là nó sẽ có rất nhiều sự lựa chọn. Sang kết duyên cùng Tánh, một version trâu bò khác trong lớp. Hai đứa song kiếm hợp bích, 5 môn chắc hết 4 môn 10 phẩy.

Mình lúc đó, là những chuỗi ngày của tổ hợp. Đầu mình nháy lên thằng Trung, nhưng mình không nhớ ra được gì ngoài những trận empire bất tận.

Trung thật ra cực kì smart, nhưng nó với mình không làm việc chung được, do hợp rơ chơi với nhau quá, toàn chơi. Mình phải nghĩ tới một người khác điềm tĩnh hơn, tốt nhất là không chơi game.

Người đó là Quang.

2014

Quang không chơi game, nhưng khoái hát hò. Tuần chắc đi hát karaoke 3 lần. Thay vì chơi game thì Quang ngồi nghe nhạc và chill.

Cũng không rõ vì sao mình và Quang thành pair với nhau, có thể là do dân Quảng, nên khá gần gũi. Mình xem Quang như anh em trong nhà.

Học với Quang khá hợp, vì hai đứa cũng same same, môn này đứa này gánh, môn kia đứa kia gánh. Tụi mình êm đềm vượt qua tất cả các môn với số điểm cao, và đến với luận văn tốt nghiệp.

Ngày chọn đề tài khá là nô nức, anh mình trước đó đã giới thiệu mình tới thầy Vũ, với đồ án build một online UML collaboration system. Một sự lựa chọn khá khôn ngoan, thầy Vũ giỏi và nổi tiếng, có sức ảnh hưởng, đề tài ổn, đã thế còn có allowance hàng tháng vì đây là một dự án của trường ĐHQG.

Có điều, nếu thầy đọc những dòng tiếp theo thì đừng chửi tụi em nha thầy.

Trong vòng 9 tháng làm luận văn, mình nghĩ thời gian thật sự làm chắc chưa tới 2 tuần. Những ngày mình và Quang làm việc, giống như là đang hái hoa thưởng ngoạn.

Từ thứ hai tới thứ sáu, sáng 8 giờ Quang sẽ bắt xe bus tới nhà mình, xong 2 đứa đi chợ, về nấu ăn cho ngày hôm đó, xong ngồi làm việc từ 10 giờ tới 12 giờ. Xong ăn trưa và ngủ tới 2 giờ, làm việc từ 2 giờ tới 4 rưỡi, và đi lên bus đi về. Nhiều hôm trời mưa, hai thằng ngủ thẳng cẳng.

Thứ 4 là happy day, tụi mình sẽ dành buổi chiều sẽ mở tivi và chọn một bộ phim coi.

Nghĩ lại, thật là vl.

Đến khi gần bảo vệ luận văn một tháng, tụi mình vắt cổ lên chạy, code toán loạn cả lên. Thằng code, thằng làm luận văn. Vẫn không nhớ là mình chém cái nồi gì mà gần 60 trang A4.

Cơ mà mọi thứ cũng xong, tụi mình hoàn thành trước hôm bảo vệ tầm 3 ngày, và dành thời gian để tập nói.

Buổi bảo vệ khá thành công, mình lên xì xà xì xồ, Quang bấm nút demo theo kịch bản đã tập hơn trăm lần. 9 điểm, đội ơn thầy, đội ơn ba mẹ.

Mình ra khỏi trường thành công với số điểm 8.34.

Đến mãi sau này, mình vẫn nghĩ rằng value lớn nhất mình có được ở trường ĐH đó là những network của bạn bè, chứ kiến thức thì không bao nhiêu. Những năm sau là những năm mà mình phải trả giá cho những ngày tháng đó.

To be continued …

  • LinkedIn
  • Tumblr
  • Reddit
  • Google+
  • Pinterest
  • Pocket