Truyện tự viết - Biết đâu là định mệnh(p1)

Mùng một Tết, nàng ngủ tới tận 11h sáng.

Việc đầu tiên năm mới của nàng là lướt facebook, xem người ta chúc Tết. Inbox hiện năm mươi mốt tin nhắn, chủ yếu là bạn bè thân quen. Nàng lướt một vòng, mắt nàng dừng lại ở một nick lạ, “Nam moi vui ve, hi vong nam nay se duoc lam quen voi em”.

Nàng bật cười: “Cũng thú vị, đầu năm bổn cô nương đại xá thiên hạ, add friend người không quen biết thử xem sao”. Nhìn kĩ avatar của người này, một bức chân dung được phác họa dưới nét chì, cực kì ngộ nghĩnh, đầu chỉ loe hoe vài ba cọng tóc, và tuyệt nhiên, khuôn mặt ko nở nụ cười, đúng hơn là một vẻ bất cần. Nàng nhấn nút chấp nhận kết bạn rồi đóng chiếc laptop lại, vươn vai hít thở khí trời đầu năm.

Nàng tên là Ngọc Duyên, á khôi của khoa Anh ngữ trường Đại học Sư Phạm. Còn 6 tháng nữa thôi là nàng chính thức trở thành một cô giáo, ước mơ thuở bé của nàng đã sắp trở thành hiện thực. Nàng là người có tâm hồn lãng mạn, luôn tự cho rằng thế gian này điều tuyệt vời nhất là tình yêu. Thế nhưng đến nay vẫn chưa có một mối tình vắt vai vì nàng bảo chưa có ai mang lại cho nàng một cảm giác đặc biệt.

“Chao nam moi”. Một cửa sổ chat cùng khuôn mặt loe ngoe mấy cọng tóc hiện ra.

Quái, trên đời cũng có kẻ mùng một Tết ở nhà lướt net như mình à!?!

Nàng lạnh lùng: “Quen không?”.

“Hien gio thi chua, nhung roi se quen thoi.”

Nàng im lặng, “Tự tin gớm, may là Tết nhất không là ăn chửi rồi đấy”, nàng nghĩ. j Bên kia tiếp:

“Mung mot thi lam gi?”

“Ngủ, ăn, lát về thăm ông bà. Tối làm gì chưa biết.”, nàng lạnh lùng.

“Gap nhau dau nam nhe, toi nay doi em o Coffee House Cao Thang.”

“Haha, điên”. Nàng tắt facebook, vội chạy đi thay đồ rồi cùng ba mẹ về quê nội.

Quê nội nàng ở Đồng Nai, cách Sài Thành trăm cây số. Mỗi dịp đầu năm, nhà nội nàng đều tụ tập đông đủ dòng họ về thăm. Riêng khoản nhớ tên họ hàng đủ để nàng nhức đầu, vì nội có tới 8 người con, và ai cũng con cháu đề huề. Năm nào nàng cũng toàn muốn tìm lỗ chui xuống đất vì chào nhầm em thành anh, ông thành bác. Năm nay rút kinh nghiệm, ai mà không nhớ mặt, nàng chỉ mỉm cười và gật đầu, thế là thoát nạn.

Bà nàng năm nay đã ngoài 90. Bà thương nàng lắm, lần nào về cũng kéo lại hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Vấn đề muôn thuở, “Năm nay lại không dắt ai về à, con mau mau kiếm ai chứ bà dạo này thấy bà không được khỏe như ngày trước đâu đấy”. Nàng cười hiền: “Dạ thế thì con muốn ế dài dài, để bà mãi sống với con cháu”.

Hội họp chán chê, 5h chiều nàng mới về tới nhà.

“Facebook có tin nhắn của ai đây? Mặc kệ, đi tắm đã”, nàng quăng điện thoại lên giường.

“Py ơi xuống ăn cơm!”. Mẹ gọi, Py là tên ở nhà của nàng.

Hôm nay mùng một, nhà nàng ăn chay, cơ mà mẹ nàng tay nghề cực cao, nấu toàn các món ăn lạ nên cả nhà ăn rất ngon miệng. Vừa ăn nàng vừa hỏi ba về các người quen lúc chiều gặp nhưng không nhớ ra đó là ai.

Ăn xong, cả nhà lên phòng khách cùng coi ti vi và trò chuyện, nàng ở lại rửa chén. Xong việc, sực nhớ chưa trả lời tin nhắn, nàng chạy vội lên phòng tìm điện thoại.

Là tin nhắn từ đầu tóc loe hoe, một bức hình chụp ở quán cafe, chắc là Coffee House. Nàng xem đồng hồ, bây giờ đã 8h, thời gian gửi thì đã ba tiếng trước.

Nàng lấy xe, ra khỏi nhà. Thật ra thì nàng không phải muốn tới gặp người đó, mà là muốn dạo phố phường, uống một cốc trà đào vào ngày đầu năm mà thôi. “Ở nhà giờ này cũng chả làm gì”, nàng bâng quơ.

Sài gòn vào Tết, giống như thay một bộ mặt khác. Đường phố rộng rãi, không kẹt xe, khắp nơi đều trang trí rực rỡ. Chú giữ xe cũng mặc đẹp hơn ngày thường. Nàng chọn một chỗ ngồi, nhâm nhi vị trà đào yêu thích, không quên lôi messenger ra chụp ảnh và gửi cho tên đầu tóc loe hoe.

Seen.

“Hẳn là đã về rồi”, nàng thầm nghĩ. Bộ dạng không quan tâm, nàng tìm vài người bạn và nhắn tin chúc Tết.

“Chào em, anh nè”. (Còn tiếp).

  • LinkedIn
  • Tumblr
  • Reddit
  • Google+
  • Pinterest
  • Pocket